“Tới tuổi này rồi còn chơi thể thao làm gì nữa?”
Tôi đã từng nghe câu đó – và mỉm cười khi trả lời: “Vì tôi muốn sống thêm một lần nữa, theo cách tôi chọn.”
🎾 Tôi đến với tennis ở tuổi không còn trẻ – U40, với cái lưng từng đau, chiếc bụng bắt đầu nhô ra vì bia rượu, và một guồng quay công việc – gia đình tưởng như chẳng thể dừng lại. Cuộc sống đều đều, sáng đi làm, tối về ăn cơm, lướt mạng rồi ngủ. Cứ thế, ngày trôi qua không dấu ấn.
Rồi một hôm, tôi đứng ngoài hàng rào sân tennis, nhìn mấy anh em trong xóm đánh bóng dưới nắng chiều. Không hiểu sao tim tôi rộn lên. Thích cái âm thanh “pốc pốc” của quả bóng, cái cách họ chạy, xoay người, cười đùa… Nó sống động quá. Tôi nghĩ, “Tại sao mình không thử?”.
Buổi đầu tiên ra sân, tôi hụt hơi chỉ sau 10 phút. Chân mỏi, bóng đánh toàn bay ra ngoài. Nhưng lạ thay, lòng thấy vui. Lâu rồi mới có cảm giác chờ mong một điều gì đó sau giờ tan làm.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu lên sân đều đặn. Ban đầu là 1 buổi/tuần, rồi tăng dần. Mỗi lần cầm vợt lên, tôi không chỉ vận động, mà như được nạp lại năng lượng sống. Tôi ngủ ngon hơn. Ít đau vặt. Tinh thần sáng suốt hơn hẳn. Bỏ luôn thói quen nhậu nhẹt vô bổ. Vợ con còn bất ngờ khi thấy tôi… chăm chỉ và vui vẻ hơn xưa.
Không ai bắt tôi phải giỏi. Không ai ép tôi phải thắng. Nhưng chính tôi lại muốn làm tốt hơn từng ngày. Tôi học cách giao bóng đúng kỹ thuật, chỉnh lại footwork, giữ bình tĩnh khi thua điểm. Và tôi ngạc nhiên khi nhận ra: những gì tennis dạy tôi trên sân – đều ứng dụng được ngoài đời.
Giờ đây, dù đã U40, tôi không thấy mình “già” nữa. Tôi khỏe hơn chính mình năm 30 tuổi. Tôi có những người bạn mới – không phải để nhậu, mà để cùng nhau đổ mồ hôi, cười vui và chia sẻ từng đường bóng. Tôi có những mục tiêu nhỏ: đánh đôi ăn ý, tham gia giải phong trào, thậm chí đơn giản là giữ phong độ mỗi tuần.
Và quan trọng nhất: Tôi đang sống một cách chủ động, thay vì trôi đi theo nhịp cũ. 🎾